[DNMBL] Chương 7-8 (END)

Edit: Quân

☆ Chương 8: Chân ái của Đại thần

_oOo_

Ngô Thược tiện tay châm một điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu, làn khói xanh dần bốc lên rồi tan biến. Anh không thường hút thuốc, chỉ dưới vài tình huống tâm phiền ý loạn với làm một hai hơi. Chuyện này nằm ngoài dự liệu của anh, tuy là mọi người đã đưa ra cuộc trò chuyện hoàn chỉnh, sự việc kia cũng được sắp xếp, Hiên Nhị cũng không phủ nhận, chuyện đến đây trên cơ bản đã giải quyết xong… Nhưng đứa nhỏ ngốc kia khi thấy mọi chuyện sẽ nghĩ thế nào đây? Cậu ấy có thể khó chịu đến phát khóc không?

Từ những ngày đầu khi Ngô Thược tiếp cận Diệp Tử Miểu thật ra không đánh chủ ý lên cậu nhóc, Diệp Tử Miểu lớn lên thanh tú, vóc người đẹp, tính cách tốt, rất khó mà không làm rung động lòng người. Nhưng ban đầu quả thật anh chỉ ôm tâm tình kết giao bạn bè để đến gần cậu, dù sao một người bạn thế này cũng rất khó tìm. Lúc đó anh còn chưa biết tính hướng của Diệp Tử Miểu. Thay đổi suy nghĩ là chuyện sau này, như một con sói ẩn trong bóng tối, Ngô Thược cảm thấy quan hệ giữa hai người nếu chỉ là bằng hữu sẽ không đủ, anh mong muốn có thể gần thêm một chút nữa, dù chỉ là một cơ hội được ôm nhau.

Diệp Tử Miểu gia nhập tổ kịch, nhận vở 《Sắc màu cầu vồng 》 là ý của anh. Lúc đó đột phát lòng tham muốn đi tham dự ca hội của “Dạ ngữ lưu hương”, sau đó khi vào phòng tối nói chuyện phiếm Lam Lam nhắc đến 《Sắc màu cầu vồng》 chỉ còn thiếu hai vai Đỏ Lam vì chưa tìm được âm thích hợp, còn oán hận vất vả lắm mới mời được Độc Nhất tham gia phối âm Lam, nhưng không lâu sau vì vận công tác mà Độc Nhất phải lui kịch. Ngô Thược bảo cô nàng gửi kịch bản qua, vừa nhìn đã biết âm Lam vô cùng phù hợp với giọng của Tiểu Miểu. Vậy, vì sao không mời cậu ấy cùng phối kịch? Nhưng mà không ngờ sẽ phát sinh ra những chuyện thế này.

Ngô Thược xoa huyệt thái dương, tối qua thấy sốt ruột nên gọi cho Diệp Tử Miểu nhưng không ai nhận. Khẳng định nhóc lười biếng đã quên mất khởi động máy rồi.

Thoáng nhìn màn hình máy tính, hử? Đèn Tiểu Miểu hình như vừa sáng?

Diệp Tử Miểu tắt bài post, trong lòng cảm thấy thật phiền. Hai tay chống má ngồi trước máy tính mà ngơ ngác thất thần, nghĩ: Mình đắc tội ai đây chứ? Oa ~ Nhưng cũng không định đáp trả. Cậu biết bọn người này nếu bạn càng giải thích bọn họ càng đắc ý, cũng không dám chạy đến tổ kịch hỏi mọi người, cậu lo mọi người sẽ hiểu lầm cậu.

Lắc lắc đầu, giơ móng vuốt gõ chữ: “Đại thần, xin lỗi đã liên lụy anh . . .”

Đợi thật lâu mà Đại thần cũng không hồi âm, Đại thần rõ ràng đang onl mà . . . Diệp Tử Miểu càng phát sầu trong lòng, Đại thần sẽ không hiểu lầm cậu thật chứ Σ( ° △ °|||)︴ Nhưng . . . Nhưng là Đại thần tìm cậu đến phối kịch mà!

Một lát sau cậu lại chần chờ, gõ “QAQ” gửi qua, sau đó nhìn chằm chằm cửa sổ trò chuyện, Đại thần sẽ nói thế nào?

Lại lúc lâu, khung chát rốt cuộc có động tĩnh.

Mạc Bằng Lan: “Sờ sờ. Tiểu Thủy, chuyện không liên quan đến cậu, không cần khổ sở.”

Mạc Bằng Lan: “[hình ảnh] ngoan, mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi.”

Nhìn ảnh hai con thú nhỏ ôm nhau do Đại thần mới gửi qua, Diệp Tử Miểu muốn khóc. Đại thần không có trách cậu, còn an ủi ngược lại cậu, thật tốt quá 〒▽〒

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “Đại thần QAQ 【cọ】”

Ơ mà? Đại thần hình như vừa nói không còn chuyện gì nữa ⊙o⊙ Mọi thứ đã giải quyết rồi? ?

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “Giải quyết rồi? Có ý gì?”

Mạc Bằng Lan: “Đợi lát nữa Lam Lam sẽ mở một post nói rõ mọi chuyện . . . Tiểu Thủy, cậu có trách tôi không?”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “?” Diệp Tử Miểu ù ù cạc cạc, Đại thần nói gì vậy? Cậu sao phải trách anh? Cậu còn thích Đại thần vậy mà . . .

Diệp Tử Miểu phát sầu thêm một tầng cao mới, đúng vậy, cậu thích Đại thần, nhưng Đại thần không biết a a 〒▽〒 So với chuyện nay, bị cắn gì đó đều không đáng kể o(╯□╰)o

Mạc Bằng Lan: “Không có gì, lát nhớ lên diễn dàn xem bài post nha, mọi người người trong group gào tên cậu đấy. Qua nói mấy câu đi, đừng để mọi người lo lắng.”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “Vâng.”

Trong group tổ kịch, chúng staff chúng cast vẫn nhảy ra đùa giỡn như ngày thường, thấy Tam Thủy xuất hiện đều tỏ vẻ “Chả có gì phải lo đâu” “Nơi nào có người sẽ có giang hồ, nơi có giang hồ ắc có phân tranh (làm như thế ngoại cao nhân ý)” “Cắn vài cái sẽ thêm tráng kiệt ╮(╯_╰)╭” “Võng phối ngược tôi trăm nghìn lần, tôi vẫn mang theo tình yêu nguyên vẹn như lúc đầu =-=” “Thủy tiểu thụ cố lên ~” . . .

Kế Hoạch – Lam Lam: “Ổ post bài rồi T^T Địa chỉ đây →http://www. XXXXX. com, tất cả đều lăn đi “hiện thân thuyết pháp” cho ổ ╰(‵□′)╯ ”

Kế hoạch – Lam Lam: “Đến, sờ sờ Thủy tiểu thụ, không khóc không khóc nha ~3~”
CV – Tam Thủy: “Tui hông khóc — Kỳ thực còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì nữa . . . Nhưng thật cảm tạ mọi người, thật đó, cảm ơn các bạn ><!”

Nói không không cảm động . . . Sao có thể >< Bạn học Diệp Tử Miểu nói đến vành mắt cũng đỏ luôn!

Từ tối qua đến giờ, chỉ qua một đêm, mười mấy tiếng đồng hồ, đến ngay cả đương sự là cậu còn chưa kịp phản ứng thì mọi người đã cho cậu biết, chuyện giải quyết xong rồi, bảo cậu đừng lo lắng, chọc cậu cười. Có thể thấy mọi người trong group ít nhiều đều bỏ ra công sức vì cậu.

Biên kịch – Nhân Loại Ngu Ngốc: “Nước mắt đầy mặt, cầu mọi người an ủi tui mị! ! Đại thần không cần tui! ! TAT”

Tuyên truyền – Nước Chanh: “Ha ha, Đại thần có khi nào cần cậu đâu →_→ Đối với chuyện của Thủy tiểu thụ, công lao Đại thần không thể không nhắc nha ~ quả thật là chân ái mờ, chân ái Đại thần cầu trân trọng \ (▽`)ゝ ”

Trang trí – Hồ Điệp: “Chân ái Đại thần cầu trân trọng +1”

CV – Nắng sớm: “Chân ái Đại thần cầu trân trọng +2”

Nhân cơ hội soát post bài đội hình (﹁ “﹁)

. . .

Chân ái Đại thần . . . gì gì đó! Thật đủ rồi!! //////// Không sai, bạn học Diệp Tử Miểu đỏ mặt ///////

___

☆ Xoắn xuýt vụ tỏ tình

_oOo_

Trước màn hình máy tình, Ngô Thược không biết gương mặt mình đang cười rất tươi, anh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của thiếu niên sau màn hình, là thiếu niên mà anh thích đấy. Là thiếu không giỏi ăn nói, hay ngượng ngùng, nhưng với bất kỳ chuyện gì đều dùng thái độ chân thành nghiêm túc nhất.

Chợt, Ngô Thược có xúc động muốn đi tìm cậu ấy, vứt bỏ đám kế hoạch thận trọng gì đó, anh chỉ muốn đến gặp cậu ngay lập tức, nói cho cậu ấy biết mình là ai.

Nhấc điện thoại ấn số, “Đô ——– Đô ———“, gọi được! Ngô Thược siết chặt di động, kiềm chế nội tâm xao động, tỏ vẻ trấn định mà nói: “Này, Tiểu Miểu, tôi là Ngô Thược.”

Diệp Tử Miểu “ừm” một tiếng, mặt mày cong cong: “Ngô tiên sinh.”

“30 phút nữa tôi sẽ đến dưới lầu, chờ tôi.”

Diệp Tử Miểu nói: “Được”. Chớp chớp mắt, không biết Ngô tiên sinh gọi điện cho cậu sớm thế có gì không, nhưng hẳn là có chuyện quan trọng. Đúng lúc cậu cũng có chuyện quan trọng muốn nói với Ngô tiên sinh.

Ngô Thược nhìn ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng nội tâm khó mà kiềm nén nổi, tra chìa khóa thôi mà phải đến hai lần mới vào. Sáng sớm cuối tuần lượng xe không nhiều, anh phóng xe vù vù như nội tâm cuồng loạn của anh hiện giờ vậy. Chờ gặp Tiểu Miểu anh nên bày tỏ đoạn tình yêu say đắm này thế nào đây? Thiếu niên đó có thể tiếp thu anh được bao nhiêu? Nhưng Ngô Thược không thể quản quá nhiều, cho đến thời điểm hiện tại cậu ấy là lựa chọn duy nhất của anh. Thiếu niên kia hình như cũng không phải không có ý gì với anh, bất kể là ngoài đời hay trên mạng.

Ngô Thược dừng xe dưới lầu Diệp Tử Miểu, cúi đầu nhìn đồng hồ mới phát hiện chỉ qua hai mươi phút. Anh gấp gáp muốn gặp Diệp Tử Miểu nên chạy thẳng lên lầu gõ cửa.

Nghe tiếng đập cửa, Diệp Tử Miểu vội xỏ dép vào lết ra mở cửa, lòng thầm nghĩ: Ngô tiên sinh thiệt là phái hành động ha. Sau đó, một đôi mắt ôn nhu như nước chạm vào mắt cậu, Diệp Tử Miểu cúi đầu.

Ngô Thược lấy tay chống lên thanh cửa, cố gắng bình ổn tâm tình mà cười nói: “Không mời tôi vào sao?”

“Ác . . . Vâng, sao thế được!” Diệp Tử Miểu vội tránh ra, lấy dép cho anh.

Sau khi vào nhà, Diệp Tử Miểu vào nhà bếp rót nước cho anh, Ngô Thược ngồi trên salon, nhìn cậu thật sâu, khi nhận ly nước thì lơ đãng lướt qua đầu ngón tay Diệp Tử Miểu. Lành lạnh, chợt nảy ra cái từ mà mới nãy trên sẽ không tài nào nghĩ ra rồi, Ngô Thược trực tiếp vào đề: “Tiểu Miểu, tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Ừm, Ngô Tiên sinh, anh nói đi.”

Diệp Tử Miểu ngồi xuống một ví trí an toàn cạnh Ngô Thược, dáng vẻ cúi đầu chăm chú lắng nghe. Dường như cảm thấy bầu không khí không đúng nên lại quay về dáng vẻ xấu hổ hồi mới quen nhau.

“Tôi thích em, có thể thử tiếp thu tôi không, Tiểu Miểu?” Ngô Thược chăm chú nhìn vào cạnh má của Diệp Tử Miểu, cất lời.

“Cái cái cái cái cái cái . . . Cái gì! ! Ngô tiên sinh! Anh nói đùa hả! !” Diệp Tử Miểu bị dọa hoảng, rồi như nghĩ đến cái gì đấy . . . Ừm, kỳ thực Diệp Tử Miểu nhớ tới chuyện hai người ngâm suối nước nóng hôm qua . . . Mặt “bùm” cái đỏ bừng, “Ngô Ngô tiên sinh! Đột nhiên tôi nhớ ra mình còn chưa ăn sáng, tôi xuống lầu một lát!”

Phải bỏ trốn, phải bỏ trốn, ngoại trừ việc này Diệp Tử Miểu hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào khác.

Ngô Thược kéo cậu lại, lông mày trên mặt anh đều nhăn tít lại, nói với cậu: “Tiểu Miểu, tôi rất nghiêm túc.”

Diệp Tử Miểu trăm triệu không thể ngờ rằng Ngô tiên sinh sẽ . . . thổ lộ với cậu? Hôm qua chỉ hơi nghi ngờ . . . Cậu cảm thấy cả chuyện hôm qua lẫn sáng nay đều y như một bộ phim, không chân thật. Đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc thật lâu, Diệp Tử Miểu thấy chạy không thoát mới nhỏ giọng cất lời: “Ngô tiên sinh, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh . . . Tôi đã thích người khác.”

Tối qua trước khi đi ngủ cậu đã nghĩ rất kỹ, Ngô tiên sinh cái gì cũng tốt, cậu không muốn rời xa anh ấy, nhưng cậu xác định người bản thân thích là Đại thần, lại trải qua chuyện sáng nay, cậu càng thêm khẳng định. Con người sao có thể một lúc cùng thích hai người được? Nếu như Ngô tiên sinh thật sự có ý với cậu, cậu nhất định phải nói rõ với anh.

Lấy được vai chính, Diệp tiên sinh ôn nhu chắc sẽ không thất thố nhỉ? Ừm, anh không hề thất thố . . . Không có tỏ ra thất thố. Tràn ngập nhiệt tình trong thoáng chốc như bọt biển hóa thành hư ảo, Ngô Thược cảm thấy một trận uể oải đánh ập vào người, anh cho rằng đây là thiếu niên của mình, bây giờ lại nói cho anh biết thật ra cậu ấy thích người khác. Nhưng anh chỉ chớp mắt mấy cái: “Hóa ra là vậy. Tôi vốn nghĩ cậu cũng có chút cảm giác với tôi.” Sau đó anh lại hỏi cậu: “Có thể nói cho tôi biết tôi bại dưới tay ai không?”

Người trong võng phối, Ngô tiên sinh nghe xong nhất định sẽ cười mình. Diệp Tử Miểu lắc đầu không biết nên làm sao, trong cơn hoảng loạn cậu ngước đầu nhìn Ngô tiên sinh, cậu tựa hồ có thể cảm nhận được thương cảm tràn ngập trong mắt Ngô tiên sinh, như là đang muốn từ biệt.

“Tôi . . . tôi nói với anh, anh đừng không xem tôi là bạn.” Rõ ràng bản thân thật ích kỷ, là tự mình nói không thích anh, nhưng vẫn muốn anh làm bạn với mình. Diệp Tử Miểu siết chặt nắm tay, “Anh ấy tên Mạc Bằng Lan!”

Hả . . . Cái gì?

Ngô Thược nhìn chằm chằm Diệp Tử Miểu, đột nhiên bật cười, là tiếng cười to đầy vui sướng, dường như chưa từng có giây phút nào hài lòng như thế này, cười đến Diệp Tử Miểu chả hiểu ra sao, sợ anh bị kích thích đến xảy ra chuyện.

“Ngô tiên sinh, anh không sao chứ?” Mím chặt môi, Diệp Tử Miểu nói: “Xin lỗi . . .” Tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, thậm chí giờ tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa . . .

Còn chưa dứt lời, Diệp Tử Miểu đã bị Ngô Thược ôm chầm.

“Ngô . . . Ngô tiên sinh . . .”

Ngô Thược vùi đầu vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu, đổi thành giọng “Mạc Bằng Lan” mà cất lời: “Luôn thấy em bảo “Đoán Đoán Tôi Là Ai”, lần này không bằng thử đoán đoán xem tôi là ai?”

! ! Giọng Mạc Bằng Lan! Vừa rồi không phải có vật kỳ lạ gì đó xông vào nhà đấy chứ o⊙! Diệp Tử Miểu đầy Ngô tiên sinh ra, lùi một bước xong chỉ vào anh, kinh ngạc nói: “Anh, anh nói thêm câu nữa . . .”

Ngô Thược vẫn đang cười, lại nói một câu: “Em vẫn còn trẻ mà đã nhìn thấu hết thảy như thế, chẳng phải không gì thú vị để chơi nữa sao.” Đây là một lời thoại trong vở kịch kinh điển của CV Mạc Bằng Lan, Diệp Tử Miểu không thể nhớ sai!

“Ngô tiên sinh, anh gạt em!” >< Thật bất khả tư nghị! Quả thật y như ảo thuật ý.

Ngô Thược bước lên ôm cậu vào lòng: “Tiểu Miểu, chúng ta còn rất nhiều thời gian, anh sẽ giải thích từng chuyện một với em. Em cũng phải nói ra suy nghĩ của mình cho anh biết, được không?”

Rất rất lâu về sau, trong buổi ca hội từ giã của CV Tam Thủy, Diệp Tử Miểu hiếm khi nói ra một chuỗi thật dài ——

“Rất nhiều người hỏi vì sao tôi muốn gia nhập giới võng phối? Ừm . . . Có thể nói cho mọi người một tin tốt, tôi và người yêu vừa mới đăng ký kết hôn xong, chuẩn bị một chuyến đi vòng quanh thế giới hưởng tuần trăng mật ~ A, mọi người đừng quét bình, tôi mới không nói mọi người biết anh ấy là ai đâu (ngạo kiều), mấy bạn nhỏ này, đừng quá khích trong khu bình luận chung nha ><

Cho đến hôm nay, đã thu xong kịch mới, không hãm hại đâu mọi người yên tâm (cười). Rất may khi rời giới không phải vì thất vọng, đã từng bị cắn, từng bị hiểu lầm, có người đến thì sẽ có người đi. Mặc kệ thế nào, cảm ơn các bạn đã bao dung và lý giải. Ừm . . . cũng cảm ơn người nào đó khi đó đã tha thứ cho sự không trưởng thành của tôi.

Mấy năm trong giới này là mấy năm mà tôi vui vẻ nhất cho đến giờ ~ Rất nhiều người nói với tôi rằng ‘Cậu chỉ cần nhận kịch thu âm thôi, những thứ khác không cần xen vào’ đại loại thế, quả thật đơn thuần phối kịch sẽ rất vui vẻ, hơn nữa còn kết giao được rất nhiều bạn tốt. Quen biết các bạn, còn thu hoạch thêm một người yêu (cười). Vô cùng cảm tạ các bạn đã rút thời gian ra theo tôi làm liều, vô cùng cảm tạ các bạn đã bảo vệ tôi, a, thật là, cảm thấy nói một nghìn một vạn từ cảm tạ cũng không đủ. Kỳ thực cởi tầng áo giáp này ra, tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Đừng xúc động, tôi không khóc, mọi người cũng đừng khóc (nghẹn ngào). Tôi rất hạnh phúc, mong mọi người cũng hạnh phúc. Cuộc sống trong tương lai, cùng nhau nỗ lực nha.

Như vậy xem như, tan họp. Tung hoa ~”

__________

Lời cuối của tác giả: Ừm, bộ truyện này có rất nhiều cái rất gượng ORZ mọi người tạm chấp nhận ha. . .

[DNMBL] Chương 5-6

Edit: Quân

☆ Chương 5. Hành trình đi suối nước nóng

_oOo_

Diệp Tử Miểu gần đây rất bận, vô cùng bận. Dù năm ba môn học giảm đi không ít nhưng vẫn phải lên lớp học bài mới. Từ tối thứ hai đến thứ năm làm thêm, tối thứ sáu PIA kịch, tìm thời gian ghi âm phản âm, bát quái với quân sư quạt mo Lả Lướt, mỗi ngày sẽ trò chuyện một hồi với Đại thần, nói đủ thứ trời nam biển bắc. Cho nên, dù có bận rộn cũng là vui vẻ bận rộn.

Mà song song đó Ngô Thược cũng thường thường đến đón cậu ra ngoài hít thở không khí.

Đúng vậy, từ sau lần Ngô Thược hẹn Diệp Tử Miểu ra ăn cơm, Diệp Tử Miểu thường xuyên nhận được các cuộc gọi của Ngô tiên sinh. Trời biết vì sao S thị gần đây lại xuất hện nhiều “nhà hàng mới mở” đến vậy! Khụ, đương nhiên, mỗi lần Ngô tiên sinh đến không phải chỉ dẫn cậu đi ăn cơm. Tỷ như xem phim này, tản bộ này, leo núi này, đều là những hạng mục cả hai sẽ “hẹn nhau”. Ngô Thược lớn hơn Diệp Tử Miểu năm tuổi, thấy Ngô tiên sinh hăng hái vậy Diệp Tử Miểu cũng thật vui vẻ nhiệt tình đối đãi với “ông bạn lớn” này.

Bánh ít đi, bánh quy lại. Thỉnh thoảng Diệp Tử Miểu cũng sẽ khao Ngô tiên sinh một lần. Lần đầu tiên Ngô tiên sinh thấy cậu xuống bếp đã kinh ngạc trợn tròn mắt, hỏi cậu: Tiểu Miểu, cậu có được một thân bản lĩnh này từ đâu đấy?

Diệp Tử Miểu phì cười, cực kỳ kiêu ngạo mà ưỡn ngược thẳng lưng. Năm đó, sau khi kết thúc kỳ thi Cao Đẳng, cậu buồn chán quá nên chạy đi tìm dì Chu học làm bếp. Ban đầu dì Chu còn nói “quân tử xa nhà bếp”, về sau không chống cự nổi việc mỗi ngày quay đầu đều nhìn thấy cậu bám theo sau lưng, nói cũng không nói nhìn chằm chằm bà, y chang hồn ma theo đuôi. Dì Chu thiệt bất đắc dĩ, không dạy không được. Mà đã dạy dĩ nhiên sẽ dốc túi truyền nghề.

Lần trước lúc tới nhà Diệp Tử Miểu ăn cơm, Ngô Thược có nhắc đến suối nước nóng có tác dụng trị liệu vật lý, hai người ăn ý hẹn nhau thứ sáu tuần này tới núi X ở phía tây ngoại thành ngâm suối nước nóng. Ờ, Ngô Thược nghĩ thế nào chúng ta không biết . . . nhưng Diệp Tử Miểu thì đã nghĩ đến chuyện này lâu rồi, chỉ ngại không có ai làm bạn ╮(╯▽╰)╭

Núi X phong cảnh u nhã, suối nước nóng được xây dựng ở chân núi, có rừng cây quây quanh, hiện giờ đang vào mùa hoa, là một nơi thả lỏng tâm tình khá tốt nhỉ.

Đến nơi, Diệp Tử Miểu lôi kéo Ngô Thược chạy ngay tới hồ cá trị liệu, có cá cảnh nhiệt đới gặm chân chơi rất vui ~

Diệp Tử Miểu dựa người vào bờ hồ, mở to hai mắt, tựa hồ đang muốn nhìn thấu vào mặt nước đang bốc hơi nghi ngút.

“Ngô tiên sinh, có thiệt nhiều cá nhỏ nè, hắc. . . Ha ha, nhột quá!”

Tư tưởng Ngô Thược lúc này đang bay lơ lửng, ánh mắt gắn chặt vào cơ thể thon dài của Diệp Tử Miểu đang chìm trong nước, da thịt trắng nõn ~ còn tâm tình nào mà quản tới chuyện cá nhỏ?

Diệp Tử Miểu thấy Ngô tiên sinh không trả lời, chọn kiểu bơi chó đạp nước lại trước mặt Ngô Thược, cá nhỏ quây quanh cậu cũng bơi theo sau. Cậu giơ tay lên quơ qua quơ lại trước mặt Ngô Thược: “Đang nghĩ gì á?”

“Đang nghĩ xem rốt cuộc cậu mấy tuổi? Vì sao cứ như trẻ con thế này, chọc cá nhỏ rất vui sao, hử?” Ngô Thược nhìn gương mặt đỏ ửng, đôi mắt ngây thơ chờ mong câu trả lời của mình của người trước mắt mà không nén được nụ cười, “Cá mẹ mang theo con đến tuần tra lãnh địa.”

! ! ! >< ! ! !

“Ngô tiên sinh! Nói gì vậy chứ! Tôi là cá mẽ chả nhẽ anh là cá ba sao?” Diệp Tử Miểu chịu không nổi hét lớn.

Ngô Thược kết luận: “A, hóa ra cậu nghĩ tôi là cá ba.”

“Bùm” một phát, cả người Diệp Tử Miểu thật sự biến thành màu quả táo chín rồi, kiểu thể chất dễ đỏ mặt thế này đúng là đủ thỏa mãn cái tính ác thú vị to lớn của Ngô Thược.

“╭(╯^╰)╮” Cậu xoay người qua chỗ khác, cố gắng làm như mình không quan tâm, nói: “Ngô tiên sinh sao có thể tùy tiện nói đùa kiểu đó, một chút . . . cũng không buồn cười có được không.”

“Nếu nghiêm túc thì được?” Ngô Thược tự tiếu phi tiếu, nửa thật nửa giả hỏi ngược lại cậu.

“. . .” Diệp Tử Miểu buồn bực đạp nước ngồi xuống cạnh Ngô Thược, cúi đầu nhìn đám cá nhỏ chuyên chú rỉa chân mình, nhỏ giọng nói: “Nếu Ngô tiên sinh anh mà biết tôi là hạng người gì, chắc chắn sẽ không nói đùa như vậy. . .”

Ngô Thược trưng ra vẻ mặt thất vọng: “Lẽ nào Tiểu Miểu không phải loại tiểu ngốc nghếch luôn ngốc ngốc mà rất nghiêm túc rất kiên trì sao?”

“–”

A! Ngô tiên sinh đang nói ai thế! Bên cạnh hồ cá trị liệu còn có người gọi “Tiểu Miểu” đúng không đúng không! ? Cái kiểu ngu ngốc còn bị gọi là. . . tiểu ngốc nghếch đó . . . Nhất định là đang nói người khác, không sai! Đầu cậu nhất định bị hư rồi mới cho rằng Ngô tiên sinh đang nói mình —

Hành trình suối nước nóng cuối cùng kết thúc trong bầu không khí quái dị không nói nên lời.

Diệp Tử Miểu nghĩ Ngô tiên sinh đột nhiên trở nên kỳ lạ. Tuy rằng hồi trước cũng trêu chọc cậu như vậy, nhưng mà . . . Chẳng lẽ Ngô tiên sinh đã biết mình là gay . . . o(╯□╰)o Dù có biết đi nữa . . . Cũng cần Ngô tiên sinh là đồng loại mới được mà! Dù không né tránh thiên ý cũng phải lựa chọn ngôn từ chứ . . .

Nếu đã vậy, phải giữ khoảng cách mới được . . . Nhắc đến lại nói, Ngô tiên sinh với Đại thần là cùng một dạng người nhỉ. Dịu dàng mà không yếu đuối, ngược lại còn cho người ta cảm giác an tâm, là một chỗ dựa mạnh mẽ.

Ngô tiên sinh là bạn, mà cũng giống như anh trai. Quen biết mấy tháng lại đây, Diệp Tử Miểu đã triệt để chấp nhận sự tồn tại của anh ấy, thậm chí còn không muốn rời xa.

Mà Mạc đại thần – Mạc Bằng Lan trong cuộc đời cậu thủy chung vẫn đóng một vai trò không thể thiếu, có hình tượng y như một thiên thần. Trước 《Sắc màu cầu vồng》 anh ấy xa không thể với tới, là ảo ảnh hư ảo. Thế mà trong lúc cậu vẫn còn mơ hồ mờ mịt cố tình chạm được vào góc áo Đại thần, khát vọng nơi đáy lòng ngày càng sâu sắc. Như Lả Lướt nói, cậu đối với anh ấy chính xác là ái mộ, thêm vào việc hiện giờ được tiếp xúc chút ít với Đại thần, hiển nhiên càng thêm kiên định với phần tình cảm này.

Về đến nhà, đồng hồ điểm đúng số chín giờ.

Điện thoại Diệp Tử Miểu bị hết pin nên tắt nguồn trên đường về, sau khi ghim sạc xong cũng không khởi động lại máy. Cậu rầu rĩ trèo lên giường, vốn cho là mình sẽ mất ngủ, nhưng chỉ một chốc sau đã ngủ mất đất.

_______

☆ 6. Bị cắn ing

_oOo_

Sáng hôm sau, Diệp Tửu Miểu nằm ườn ra giường không muốn dậy, với tay lấy điện thoại với ý định lên mang đọc tin tức. Khởi động máy ~

Trong nháy mắt “Đinh đinh đông đông reng reng reng” “Ù —- ù —-” Tin nhắn, thông báo từ điện thoại trước sau lần lượt réo rắt, Lả Lướt, Ngô tiên sinh, tin nhắn của Lả Lướt là nhiều nhất, đều là một chuỗi dài ơi là dài, không biết đã xảy ra chuyện gì. Diệp Tử Miểu mơ màng gọi lại.

Điện thoại nhanh chóng được nhận, âm thanh mềm mại của em gái Lả Lượt bùm bùm nhào qua: “A a a Thủy Thủy anh làm gì mà không mở máy! Tối qua anh bị vác lên đầu trang rồi kìa, em gửi địa chỉ qua cho anh rồi mà anh không nói tiếng nào, bộ anh không muốn biết hả? Con nít nhà ai phát thiếp bậy bạ, mà quản lý viên cũng phát bệnh chưa chịu xóa, lật bàn!”

“À . . . Hả? Treo đầu trang? Nói chậm chút Lả Lướt . . .” Tay phải Diệp Tử Miểu ôm điện thoại, mới sáng sớm đại não vẫn còn chưa vận động đâu.

“Gào . . . Thủy Thủy cậu vẫn còn ngủ được sao! Nhanh online đi, thật là, tối qua chả biết ai đăng một bài post lên diễn đàn, đến giờ vẫn cắn chặt đây này.” Vì ảnh hưởng của cậu nên Lả Lướt thoáng bình tĩnh lại, nhưng vẫn tức giận luyên thuyên: “Coi xong đừng thương tâm nha, mấy cái ‘bình xịt’ toàn nói bậy thôi hà.”

Diệp Tử Miểu rốt cuộc hiểu ra —- là có người cắn cậu. Buồn bực vò đầu, cậu có cảm giác tâm phiền ý loạn rồi. Vốn trong giới luôn điệu thấp, không vào đoàn Q, không tha âm, không tụ tập, không kéo bè, cắn vào đâu được nhỉ?

“Ờ, bà cũng đừng xung động nha.” Cúp điện thoại, cậu kéo chăn ra bắt đầu lên mạng xem tình hình.

Vừa vào QQ đã bị một đống tin nhắn oanh tạc, da đầu Diệp Tử Miểu tê rần, tắt mấy cửa sổ của người không quen trước, sau đó mở địa chỉ Lả Lướt gửi qua ——–

“【Tán gẫu】fan fan tôi chính là yêu, phải ra thật nhiều kịch nha ~”

Diệp Tử Miểu lướt qua nội dung của lầu chính, đại ý nói “tôi” là một tiểu trong suốt trong giới, nghe nói bổn mệnh sắp ra kịch, trừ bỏ bổn mệnh đều đại thủ trong giới nên bày tỏ vô cùng kích động, bổn mệnh rất lợi hại. Cái này chứng tỏ sắp hồng nhỉ, cố lên, bất kể thế nào “tôi” cũng duy trì bổn mệnh ~

Người sáng suốt liếc mắt đã thấy kỳ quái rồi.

1L: Tạ ơn LZ đã phun, cầu càng nhiều

2L: Đại ca cô thật xấu. Thuận tiện cầu hỏi LZ nói tới ai?

3L: LZ bôi đen không giải thích

. . .

Đến lầu 20 mới có người biết chuyện đứng ra giải thích, bảo là LZ đang nói đến vở 《Sắc màu cầu vồng》 là kịch năm của đại xã “Dạ ngữ lưu hương”. Lại lấy ra so một chút, chuyện “fan” nhà ai cũng không khó phát hiện.

Tiếp đó dĩ nhiên là một trận cắn bậy, có “nhân sĩ nội bộ” nói nhân vật này vốn được ngầm quyết định bởi đại thủ nào đó, chẳng hiểu sao đột nhiên thần fan “Tam Thủy”. Có “cố nhân” nhảy ta nói các người không biết “Tam Thủy” có dã tâm bao lớn, thông đồng với đại thần bla bla bla, sau đó là tung các bức cảnh cáp cắt xén chữ nghĩa. Có vây xem nói không nghĩ cậu là người như vậy, trước đây còn rất thích cậu, hiện tại từ fan chuyển thành người qua đường, người qua đường biến thành anti luôn. Đương nhiên cũng có fan chân ái cố gắng bảo vệ cậu. Cả một nhà lầu đủ loại yêu ma quỷ quái, chướng khí mù mịt.

Diệp Tử Miểu cảm thấy đầu phát đau, trực tiếp kéo đến trang cuối. Chỉ mới tối qua đến giờ mà bài post có trên 700 lâu. Nói thật, cậu có chút khổ sở.

Năm đó là vì Mạc Bằng Lan cậu mới gia nhập giới, ban đầu chỉ cầu có một cơ hội nói chuyện với Đại thần thôi. Sự tình về sau là cậu thật tâm thích phối kịch. Tựa như câu nói “Nơi nào có người, nơi đó là giang hồ”, đã sớm biết mặc kệ là XFXY gì, đã ở trong vòng lẩn quẩn này thì không thể tránh né. Cậu đã cố hết sức làm tốt nhất theo khả năng của mình, vì sao còn gặp những bài post dạng không có lửa thì sao có khói dạng này? Nếu không phải người trong bài viết đó đang nói là cậu, chỉ sợ bản thân cậu cũng sẽ tin những lời miêu tả trong bài post đó là thật. Tâm cơ thâm trầm, mượn bán manh làm công cụ trèo lên cao.

Lần đầu bị cắn còn liên lụy tới Đại thần, Diệp Tử Miểu cười khổ. Đây là cái giá khi hoàn thành nguyện vọng sao?

Cùng lúc đó, Mạc Bằng Lan đã tra được người khởi xướng.

“Hiên Nhị, vì sao cô làm vậy? Tam Thủy đâu có chọc gì tới cô đâu?” Giọng Mạc Bằng Lan không khỏi gấp gáp.

Nếu không phải vì để người tin tưởng mà liên tiếp dùng một IP tung ra các đoạn cáp màn hình trò chuyện trong diễn dàn để bôi đen Tam Thủy, có lẽ khi điều tra không ai nghĩ đến đạo diễn sao màn sẽ là Hiên Nhị cô.

Không có xíu ý tư hối hận nào, Hiên Nhị bên này đầu đây lạnh nhạt đáp lời: “Đại thẩm, tôi nghĩ anh biết. Tôi nhìn anh đối tốt với cậu ta nên không vừa mắt, anh dựa vào đâu đối tốt với cậu ta? Lúc bảo vệ cậu ta anh có giây phút nào nghĩ đến Độc Nhất không? Tam Thủy đoạt vai diễn thuộc về Độc Nhất đáng nhận kết quả thanh bại danh liệt.”

Mạc Bằng Lan im lặng nghe, không biết phải khuyên cô thế nào: “Là Độc Nhất tự mình bỏ qua ‘giọng Lam’.”

“Sao có thể chứ? Ngày đó cậu ấy uống rượu say xong gọi cho tôi gào khóc, nói cậu ấy không muốn rời xa tổ kịch chút nào, cậu ấy nhớ chúng ta.” Hiên Nhị cười, “Năm ấy cậu ấy cố ý ra nước ngoài là cậu ấy sai, nhưng nếu giờ cậu ấy đã quay về . . . Anh gạt tôi đá cậu ấy ra khỏi tổ kịch là có ý gì? Cậu ấy khóc đến là thương tâm.” Càng nói giọng Hiên Nhị càng nghẹn ngào.

“Cô nói xem cậu ta tại sao phải khóc lóc với cô? Tôi chưa vào tổ cậu ta đã đi, có thể vì chuyện công tác, sau đó tôi vào tổ, Tam Thủy vào tổ, tôi và Tam Thủy trở thành một CP trong kịch,” Mạc Bằng Lan thở dài, “Cô nói xem cậu ta vì sao phải khóc lóc với cô?”

“Ngẫm nghĩ cho thật kỹ đi. Mặc kệ thế nào, hi vọng cô có thể công khai xin lỗi.” Mạc Bằng Lan cúp điện thoại.

===========

Quân: Lâu lắm không tâm sự với mọi người nhỉ? *cười* Thật ra không định lải nhải đâu, nhưng vì trước đó lười chưa beta, nên giờ mới beta, mà trong lúc beta lại gặp chuyện không vui. Mọi người nói, Q có nên từ bỏ không nhỉ? Hì hì

[DNMBL] Chương 3-4

Edit: Quân

☆ 3. Đường ray giao thoa với hiện thực

_oOo_

Lần đầu tiên Ngô Thược nhìn thấy Diệp Tử Miểu là ở trước cổng trường S Đại. Lúc đó đang mùa đông, anh tiện đường nên mua quần áo chống lạnh và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày dùm em trai đồng nghiệp. Cơn gió lạnh băng ẩm ướt lướt ngang mặt, có thể vì nhàm chán, Ngô Thược tùy ý lướt nhìn một đôi tình nhân trông giống học sinh ở lề đường đối diện. Nam sinh đang chỉnh lại khăn len quàng trên cổ nữ sinh.

Mông cong ghê, Ngô Thược nhướng mày, mặt không đổi sắc huýt sáo. Đường nhìn gần như là dính chặt vào người nam sinh đối diện. Chân dài, mông cong, eo thon, cổ mảnh, tóc ngắn mềm mại. Vóc người nam sinh hoàn toàn thỏa mãn hình tượng lý tưởng trong tưởng tượng của anh. Diệp Tử Miểu xoay người bước đi mà không hề ý thức được có một ở xa xa đang càn quấy nhìn mình.

Lần thứ hai Ngô Thược nhìn thấy Diệp Tử Miểu là lúc Diệp Tử Miểu đang làm thêm trong tiệm cà phê, lúc đó tình hình của anh đang có chút chật vật. Khuya hôm trước, Ngô Thược phải xử lý công tác nên ngủ rất muộn, cả ngày hôm sau thì cùng xây dựng kế hoạch cho dự án mới, sau khi tan tầm liền tùy ý ghé vào một quán cà phê gần công ty. Khi thả người vào sô pha mềm mại, cả người như được thư giãn đến từng khớp xương, thoải mái đến sắp ngủ quên luôn. Mà trên thực tế, xác thực anh cũng đã thiêm thiếp nửa mê nửa tỉnh.

Anh thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình, ngẩng đầu nhìn thử, còn không phải nam sinh thấy ở S Đại nữa thì là ai?

Diệp Tử Miểu nghi hoặc nhìn người đối diện đột ngột trừng to hai mắt, cười cười nói: “Tiên sinh, trời lạnh cẩn thận bị cảm.” Sau đó ý bảo anh lấy tấm chăn trong tay đắp vào. Gương mặt cong cong, cả dáng vẻ dịu dàng đó cứ vậy là xông thẳng vào ngực chiếm giữ trái tim Ngô Thược.

Dưới sự năng nổ hết mình của Ngô Thược, những lần gặp gỡ thứ ba thứ tư thứ N giữa hai người gần như nước chảy thành sông. Cũng chính trong quá trình này, anh mới chậm rãi xác nhận, thiếu niên thanh tú mềm mại trước mặt chính là Tam Thủy sama trong giới. Âm thanh vừa khớp, dù Diệp Tử Miểu chỉ nhận những bộ có giọng thanh lãnh tông cao, nhưng các việc đăng trên weibo vừa khớp với hiện thực thì còn không phải cùng một người nữa sao?

Sáng hôm sau, Diệp Tử Miểu mới đọc tin nhắn Ngô tiên sinh gửi tới, tới chiều mới gọi lại cho anh. Ngô tiên sinh nói có một chỗ ven sông mở quán ăn mới, mùi vị không tệ, muốn mời cậu đi ăn một bữa. Nhưng sao lại làm vậy? Ngô tiên sinh thành thục như vậy, thỉnh thoảng sẽ đến quán cà phê cùng cậu trò chuyện mấy câu, lần này lại mời cậu ra ngoài ăn =_= Sẽ làm người ta hiểu lầm đó có được không . . .

Ngẫm tới ngẫm tui, trên đời nào có nhiều gay tới vậy? Chỉ là một bữa cơm thôi mà, Ngô tiên sinh lịch sự, con người lại không tồi, kết bạn được hiển nhiên sẽ vô cùng tốt. Vì vậy Diệp Tử Miểu vui vẻ đồng ý, hẹn năm giờ tại quán ăn.

Diệp Tử Miểu đẩy cửa bước vào, đang muốn gọi phục dẫn mình tới chỗ tốt một chút thì đã bắt gặp thân ảnh cao ngất của Ngô Thược.

“Chào, Ngô tiên sinh, tôi tới sớm tận năm phút, vậy mà anh còn đến sớm hơn cả tôi.” Vẫn là gương mặt cong cong như cũ.

Ngô Thược rất thích nhìn cậu như vậy.

“Ngồi đi, còn chưa gọi món, cậu xem thử có thích món nào không?”

“Ừm . . . Anh tự xem đi, tôi không kén ăn đâu.”

Ngô Thược thoáng nhìn cậu, cười cười mà không từ chối, mở thực đơn gọi vài món. “Cậu đang xấu hổ sao?”

“Cái . . . Cái gì cơ! Tôi đâu có xấu hổ, là khách khí khách khí mà thôi =-=” Diệp Tử Miểu cúi đầu, lấy máy ảnh trong túi ra, cẩn thận đưa cho anh, nói: “Ngô tiên sinh, gần đây tôi có chụp mấy tấm ảnh, anh xem thử xem.” ><

Ngô tiên sinh làm bên ngành quảng cáo, ở phương diện chụp ảnh cũng có một chút trình độ, bình thường hai người sẽ tán gẫu những đề tài về phương diện này, đúng lúc đi ăn có cơ hội phải nhờ chỉ điểm mình chứ ~ Diệp Tử Miểu che miệng cười trộm.

Diệp Tử Miểu không khách khí thì Ngô Thược càng không khách khí, tiếp nhận máy ảnh, theo ánh mắt của anh, kỹ thuật chụp ảnh của Diệp Tử Miểu tốt hơn so với những bạn học cùng lứa. Hai người thảo luận một hồi, Ngô Thược chỉ ra mấy chỗ cần phải chỉnh sửa. Thức ăn bắt đầu dọn lên nên hai người cũng dọn dẹp mọi thứ, bắt đầu ăn.

Ngô tiên sinh thỉnh thoảng cứ gắp thức ăn cho cậu, Diệp Tử Miểu thấy mình đỏ mặt rồi, mắt thấy Ngô tiên sinh sắp gắp thêm cho mình, đũa cậu giơ ra chặn lại!

“Không thích?”

Ngài hỏi là không thích người ta gắp thức ăn hay là hỏi không thích cà vậy hả >< “Ngô tiên sinh ăn đi, luôn lo cho tôi, cứ thấy xấu hổ sao sao á, tôi . . . tôi tự gắp được mà . . .” Giọng Diệp Tử Miểu càng nói càng nhỏ, gần như không thể nghe ra.

Ngô Thược cười, trêu chọc cậu: “Tiểu Miểu, trước mặt tôi có gì mà ngượng ngùng? Ừm, Ngô tiên sinh là quái vật sao?”

“. . . ><”

Diệp Tử Miểu thầm nghĩ, nếu ngài là quái vật tôi mới không cần phải ngượng ngùng đâu, mà tôi đã chạy tuốt đến chỗ ngài không thấy rồi kia . . . Quái vật gì gì đó, là đáng sợ nhất . . .

Cuối cũng cà vẫn do Ngô Thược ăn hết ╮(╯▽╰)╭

“Ăn nhiều vào.” Ngô Thược mặt không đổi sắc nói, “Tiểu Miểu, bình thường trừ chụp ảnh còn làm gì để giải trí nữa?”

“Lên mạng nè, nghe nhạc nè, còn . . . Hết rồi.” Cậu cũng không nói dối nha, vốn võng phối cũng tính là lên mạng mà 0.0 Huống hồ kịch truyền thanh gì đó, nói ra chưa chắc Ngô tiên sinh sẽ hiểu đâu.

“Cả ngày trạch ở nhà sao được.” Ngô tiên sinh nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, nói tiếp, “Sau này có gì vui tôi sẽ gọi cậu cùng đi, không được từ chối.”

Diệp Tử Miểu khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy đã nói đại cầu lông bóng rổ gì đó là được rồi, nhưng mà nếu nói vậy không chừng Ngô tiên sinh sẽ rủ mình chơi mấy thứ đó quá. Được rồi, cậu không biết cách từ chối người khác, mà Ngô tiên sinh nhìn tưởng dịu dàng vậy chứ rất cường thế, vẫn là đừng phản kháng mới tốt.

Kết thúc cuộc hẹn, Ngô Thược đưa Diệp Tử Miểu về tới dưới lầu nhà trọ, hai người nói hẹn gặp lại với nhau, Diệp Tử Miểu quải túi xách nhấp nháy mắt chạy lên lầu, Ngô Thược tựa vào xe, châm một điếu thuốc, nhìn cậu bước vào hành lang, khói thuốc lượn lờ khiến thần sắc trong mắt Ngô Thược trở nên mơ hồ không rõ.

___

☆ 4. PIA hiện trường

Edit: Quân

_oOo_

Có những chuyện luôn phát sinh khiến người trở tay không kịp, có thể đã nghĩ tới nhưng không ai lưu tâm.

Hôm nay là thứ sáu, tối đầu tiên tổ kịch PIA hiện trường bộ kịch《Sắc màu cầu vồng》, buổi tối Diệp Tử Miểu không cần đi làm, lời thoại của mình cậu đã làm quen khá ổn rồi, cùng phối hợp thoại hiện trường sẽ càng ổn hơn. Đạo diễn Hiên Nhị – đại cao thủ, là “lão nhân” cùng thời với Mạc Bằng Lan, nổi danh có ngôn từ ôn nhu mà sắc bén. Nhưng lần này Diệp Tử Miểu có dự cảm sắc bén sẽ có thừa mà ôn nhu thì không thấy TAT

Dù cho như vậy đi nữa, Diệp Tử Miểu vẫn là người hưng phấn nhất tổ kịch! Bởi vì —- tại sao không ai nói cậu biết trong kịch cậu với đại thần là một CP vậy??? Chuyện tình yêu CP Hồng Lam thần mã 〒▽〒 Cái này có gì hay mà giữ bí mật chớ! Nếu biết cậu đã phát huy toàn bộ sở trường rồi ><

“Mạc Mạc Mạc Mạc . . . Mạc Bằng Lan!”

“Tiểu Thủy, là tôi.”

A a a a a a, là giọng đại thần! Đại thần đang cười! Cười thần mã cười thần mã ~~o(>_<)o ~~

“Yoooo~ Tiểu Thủy nha ~” CV Củ Cải Đỏ Trắng là giọng Kha trong kịch.

“Tiểu Thủy là ai?” Tinh anh hàng nhị Nắng Sớm đặt câu hỏi.

“Ngốc, Tam Thủy đó!” Đây là Nắng Ban Mai.

“Tui đương nhiên biết là Thủy tiểu thụ . . . ! Nhưng Đại thần chưa từng kêu tui một tiếng Tiểu Ban Mai hay Tiểu Nắng đâu!”

“Khụ,” Đạo diễn cô nương tằng hắng một tiếng, “Bạn học Tam Thủy bình tĩnh ~ Lượng thời gian đêm nay không nhiều, người đến đủ rồi thì mọi cố gắng xong hết màn một với màn hai hen.”

“Hiên Nhị vui vẻ chút coi ~ toàn là người quen trong xã đoàn mờ.” Kế hoạch cô nương làm nũng. . .

Đạo diễn cô nương kinh ngạc: “Toàn là?”

“Oạch,” Người duy nhất thuộc phạm vi không nằm trong số người quen của xã đoàn cũng chỉ có bạn Diệp nào đó đang ăn mì thôi . . . “Giơ tay, tui hong phải 0.0 nhưng là người quen \ (′▽`)ゝ” Mọi người tám nhảm trong group chat mấy hôm nay còn không quen nổi nữa sao ╮(╯▽╰)╭

“Chưa ăn cơm chiều? Ăn xong rồi mở tiếp Thủy, không vội.”

“Vâng ><” Ngao, Đại thần thiệt ôn du ><

“Hiên Nhị, trước nói về phương pháp đối kịch đi?” Vẫn là Đại thần.

Vì vậy chúng đại thần, sau một đoạn đối đáp đầy phấn hồng bắt đầu thông suốt cảm khái, phun tào có, JQ có, loại nào cũng có.

Quá trình PIA kịch xem như thuận lợi, trước mắt hai màn đầu này không có gì phát sinh. Mọi người lăn lộn trong giới võng phối không phải ngày một ngày hai, phối bộ kịch vui vẻ này quả thực khá dư dả. Vẫn là vấn đề ban đầu, 《Sắc màu cầu vồng》nói khó không khó, nhưng yêu cầu mỗi cá thể phải có tính độc lập mà thống nhất với toàn vở kịch, tóm lại, chính là không thể để người nghe không phân biệt được giọng của mỗi người.

Bắt đầu đùa bỡn.

Ừm, xong xuôi, bạn nhỏ Diệp Tử Miểu có một vấn đề nhỏ không thể công phá.

“Tốt.” Giọng đạo diễn cô nương mang theo ý cười, “Nhưng bạn học Tam Thủy phải chú ý một chút, hai màn này cậu phải tỏ vẻ u buồn, cách nói chuyện không có tình cảm. Lúc đối đáp với Đại thẩm phải che dấu đi nha, đừng quá khẩn trương.”

“Thủy tiểu thụ thật đáng xấu hổ rồi haha, lúc cậu với đại thần đối kịch tôi nghẹn cười gần chết. Rõ ràng là tình cảnh nhục mạ “Ta không muốn nhìn thấy ngươi” mà cậu nói thành như là cầu xin Mạc đại đừng đi ý.” Nắng Sớm cười hắc hắc.

Củ Cải Đỏ Trắng phụ họa theo: “Đúng rồi á ~ Còn Đại thần cũng đừng níu giữ tiểu thụ quá rõ ràng vậy được không mị ~ loại giọng điệu thân thiết kiểu ‘Từ từ rồi sẽ đến’ này là xảy ra chuyện gì? ~”

“Nào có. . .” Diệp Tử Miểu nói xong liền ngắt mạch, cậu thiệt muốn cuộn mình thành một cục chui vào một cái xó không biết tên nào đó quá. Trong lòng cậu cũng mang hoài nghi, Đại thần đối mình có chút không giống mọi người, cũng tại vậy mình mới không phát huy được khả năng như lúc bình thường -.- ừm, cũng là lỗi của Đại thần >.<

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mọi người làm việc của mình đi ~” Đạo diễn cô nương ra hiệu tan họp.

“Tích rõ, mọi người thoát ra thì thoát ra đi, muốn ở lại thì ở lại, đương nhiên ai muốn đùa giỡn tiểu thụ thần mã Ổ sẽ làm như không thấy!” Trang trí cô nương bàng thính cả đêm, máu huyết dâng trào không ai quản mộc hữu! JQ máu cún thần mã muốn chọt mù mắt chó hợp kim rồi mộc hữu!”

“Hồ Điệp bà quá ngây thơ rồi! Đại thẩm làm sao có thể để tiểu thụ nhà mình cho người ta nhìn chớ ╮(╯▽╰)╭” Kế hoạch cô nương rất bất đắc dĩ.

Diệp Tử Miễu rất 囧, não mấy người này với cậu hình như hong có chung một đường, cậu thấy, Đại thần nhiều lắm chỉ là ôn du với cậu hơn người ta một chút, mọi người có cần não bổ ra CP không. . . Người nói vô ý, người nghe sẽ có tình đó, mặt cậu nóng hầm hập rồi này. . .

. . . Mặc dù quả thật làm cậu rất . . . thoải mái. . . thoải mái gần chết . . . ORZ

“Tích tích”, QQ có tin nhắn, Diệp Tử Miểu chỉnh đốn tâm lý đại khái. . . Ô mố, là Đại thần ⊙o⊙

Mạc Bằng Lan: “Hiên Nhị khá thẳng tính, cậu không cần quá để ý.”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “Đại thần xin chào! Là lỗi của tôi ( ̄▽ ̄ “) Đại diễn cô nương hành động vậy cũng chỉ là khen ngợi hảo ý thôi, là một người rất lợi hại.”

Kỳ thực Diệp Tử Miểu muốn hỏi là: Đại thần anh hôm nay rảnh lắm hả? Đại thần anh nhất định mỗi ngày đều rảnh ><

Hai người một ôn nhu một mạc danh kỳ diệu lại có thể hàn huyên thật hòa hợp, nào là nói về những chuyện trong giới, nói về các bộ kịch yêu thích, nói về kỹ xảo phối âm, nói những chuyện không liên quan đến võng phối. Mạc Bằng Lan rất thú vị, luôn có thể chọc cười Diệp Tử Miểu, có đôi khi Diệp Tử Miểu xuất thần đến quên gõ chữ, Mạc Bằng Lan sẽ chậm rãi chờ cậu đáp lời.

Nói chung là không khí tốt đẹp, giống như hai máy tính đang kề nhau

Dây cáp cũng phiêu lên bong bóng màu hồng

Đơn giản là mây tan thấy trăng sáng.

[DNMBL] Chap 1-2

Link trang

Edit: Liễu Quân

☆ 1. Cơ hội quen biết

_oOo_

Yêu thầm, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không cách nào thốt ra lời yêu thương, đối với người yêu thầm mà nói, bọn họ chỉ mong nhận được yêu mến từ đối phương (thậm chí có thể chưa từng quen biết nhau), mà tự họ cũng biết giữa hai người không có được kết quả gì, nhưng họ vẫn không thể nào từ bỏ người mà mình thầm mến. —- Trích từ baidu.

Diệp Tử Miểu phát hiện mình có xu hướng đồng tính là vào hồi Cao Nhị, bởi vì trong lúc các nam sinh cùng lớp bí mật lưu truyền các mấy cuốn tạp chí playboy này nọ thì cậu không dậy chút hứng thú nào, ngược lại luôn âm thầm quan sát cơ thể người cùng giới.

Xuất phát từ tâm lý hiếu kỳ không thể nói rõ, gần một năm Cao Nhị đó, cậu chôn mình vào thư viện để tìm toàn bộ sách có liên quan đến tâm lý tính hướng. Vừa lén lút sợ hãi lại có chút hưng phấn mong chờ, đẩy cánh cửa mở ra một thế giới rộng lớn hoàn toàn mới. Khi vào cấp ba, sợ hãi chờ mong dần dần rút đi, trở về gương mặt tê liệt một trạng thái, nhưng nội tâm thì cuồng nhiệt dâng trào. Cậu nghĩ mình cần phải đến một nơi xa lạ.

Nguyện vọng ghi danh vào trường cao đẳng đến rất đúng lúc. Không mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm, Diệp Tử Miểu hầu hết đều điền tên các trường ở phía nam. Giang Nam “Xuân lai giang thủy lục như lam”, với lại trong tên của cậu có một đống chữ ‘thủy’*, cho nên cậu gửi toàn bộ tò mò hi vọng về hướng nam thân thương. Mà dù sao ba mẹ cậu cũng không quản cậu lắm =v=

Diệp Tử Miểu trở thành sinh viên, nhiếp ảnh chính của S Đại. “Thái độ làm người quái gỡ, tính thích an tĩnh”, đây là ấn tượng mọi người dành cho cậu. Năm thứ ba đại học, cậu mướn một phòng trọ rồi dọn ra khỏi trường, từ đó càng tăng khoảng cách tiếp xúc với mọi người, cho nên không ai biết Diệp Tử Miểu nắm trong tay một ít quyền lực tương đối.

“Tam thủy” là nick name thông dụng của cậu trên mạng. Vì sao phải tiến vào giới võng phối nhỉ? Diệp Tử Miểu ôm lấy gương mặt đang đỏ bừng như phát sốt của mình, chuyện này phải nhắc đến một người trong giới võng phối, Đại thần đại đại đỉnh danh “Mạc Bằng Lan”, đó chính là ước nguyện ban đầu của cậu khi tiến vào giới này. Một lần tình cờ khi đang online thì nghe trúng vở kịch do Mạc Bằng Lan phối, ngay lập tức không kiềm lòng mà say mê thanh âm của anh ta, từ đó điên cuồng tìm kiếm tất cả tin tức có liên quan đến Đại thần. Đáng tiếc Đại thần là một người cỡ nào khiêm tốn, FT cũng chưa từng làm. Cuối cùng Diệp Tử Miểu chỉ biết Đại thần nhà cậu là trụ cột của “Dạ Ngữ Lưu Hương”, hơn nữa còn là Đại thần trong trạng thái bán ẩn.

Hồi trước, có một lần, trong lúc ngẫu nhiên lượn lờ quanh diễn đàn, Diệp Tử Miểu bị bắt cóc, vì thế chính thức bước vào giới. Đoàn kịch này không được nổi tiếng lắm, cũng may mọi người làm kịch không phải vì danh lợi.

Đến nay, thì thực sự yêu thích đoàn kịch này rồi. Mà lúc này cậu không còn là tên chỉ nghe kịch của Mạc Bằng Lan nữa. Tới lui trong giới lâu ngày như thế, luôn có một vài âm thanh có thể làm Diệp Tử Miểu tạm thời quên đi Đại thần -.- Chỉ là tạm thời thôi. Rất ít người biết Tam Thủy là một fan não tàn ẩn của Mạc Bằng Lan.

“Thủy sama! Thủy Thủy! Đại thần xuất ẩn a a a! ! ! ! ! 2###59* mau tới vây xem a a a!”

“Thủy sama . . . Thủy Thủy Thủy Thủy sama! ! ! Thủy Thủy tích trên máng xói thân, là Mạc Bằng Lan a Mạc Bằng Lan Mạc Bằng Lan! !”

“Thủy Thủy! ! ! Thủy Đại! ! Sát, có onl mà không chịu để ý đến tôi! Biểu quái lão nương nhắc nhở cậu bạn tốt 〒▽〒 ”

“Bạn tốt ghi âm bạn tốt ghi âm bạn tốt ghi âm! ! ~~o(>_<)o ~~ ”

Diệp Tử Miểu từ quán cà phê làm thêm về, thời gian chỉ ngay đúng mười giờ tối, mà những tin nhắn trên gửi tới vào lúc tám giờ, cho nên . . . Cậu bi kịch điểu* . . . Gấp rút chạy lênh kênh xem thử, Diệp Tử Miểu thất vọng. Kênh tiếp đãi chỉ còn một áo hồng* đang hát, mà quản lý xã đoàn lẫn thành viên, trong đó có Mặc Bằng Lan đều dời vào trong phòng tối hết ráo. Diệp Tử Miểu không quen ai trong “Dạ ngữ lưu hương”, dĩ nhiên là không vào được.

Đoán Đoán Tui Là Ai: “2Y –”

Lả Lướt Ven Hồ Đại Minh: “Hừ ╭(╯^╰)╮ cậu cầu xin tui đê!”

Đoán Đoán Tui Là Ai: “Biểu ngạo kiều. . .”

Lả Lướt Ven Hồ Đại Minh, mặc áo màu tím trong kênh YY chính thức của Tam Thủy, là fan tử trung của Tam thủy ╮(╯▽╰)╭, toàn bộ diễn đàn fan đều do một tay cô nàng gầy dựng, có đủ loại quan tâm đủ loại câu kết không thể giải thích đối với Diệp Tử Miểu. Theo lời cô nàng thì Thủy đại của chúng ta sao có thể nhuyễn muội ni, đây là ôn du ôn du đó ~ Mấy người biết chưa ~~ Vì vậy, bạn học Tử Miểu bị cảm động. Một ngày nọ trong lúc uống say đem toàn bộ sự não tàn mến mộ Mạc Bằng Lan đại nhân phun ra sạch sành sanh. Bạn học 2Y nghe xong mở cờ trong bụng: Mến mộ thần mã, rõ ràng là ái mộ có được không! JQ không che đậy a a (ˉ﹃ˉ) chảy nước miếng

Lả Lướt không chịu nổi Diệp Tử Miểu ra vẻ đáng thương quấy rầy miết, cuối cùng vẫn giao bản ghi âm ra. Diệp Tử Miểu cầm được bản ghi âm thì xem như trân bảo, ngây ngất trong giọng ca của Đại thần. Đại thần không hổ là Đại thần, không chỉ phối kịch tốt, hát cũng mỹ quá chừng ~

Mà lúc này, trong đoàn Dạ Ngữ Lưu Hương, mọi người cũng đang hưng phấn không thôi, ôi chao Đại thần khó tìm, hôm nay không chỉ hát, còn đáp ứng đảm nhiệm vai chính trong vở kịch hằng năm của xã đoàn. Nhân sinh đừng quá tốt đẹp vậy a ~

Kỳ thực, nếu nói “Dạ ngữ lưu hương” do một tay Mạc Bằng Lan chống đỡ đi lên cũng không quá đáng. Xã đoàn hồi trước rất nghiệp dư, từ biên kịch, hậu kỳ đến CV, toàn bộ đều là người mới, một đường bước đi đầy trắc trở. Mãi đến khi Mạc Bằng Lan gia nhập, Dạ ngữ lưu hương mới dần dần đứng vào top những xã đoàn được đếm trên đầu ngón tay. Sau khi gót chân đứng vững rồi, Mạc Bằng Lan cũng từ từ mờ nhạt trong tầm mắt mọi người. Giống như vì thành tựu của “Dạ Ngữ Lưu Hương” mới bước chân vào giới võng phối vậy. Cho là vậy, anh vẫn là trụ cột tinh thần của mọi người trong “Dạ Ngữ Lưu Hương”

Diệp Tử Miểu ôm media player đang phát giọng Đại thần vào ngực, ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, cậu nghĩ, nếu có thể hợp tác với Đại thần thì tốt quá. Nhập giới lâu như vậy mà chưa từng nói một câu nào với Đại thần, thật sự rất nuối tiếc.

Nhưng không ngờ, cơ hội rất nhanh đã rơi xuống trước mặt cậu, y chang cái bánh nhân từ trên trời rơi xuống. Diệp Tử Miểu đến tận giờ vẫn còn đang váng vất. Đó là một ngày không lâu sau ca hội, Diệp Tử Miểu giao xong hết âm thô, đang chờ ra kịch. Bởi vì chán muốn chết nên mới bò lên lướt weibo.

“Khụ khụ”, thông báo thêm bạn, bên cạnh viết là Lan. . . “À, Mạc Bằng. Ớ ớ ớ ớ! ! Mạc Bằng Lan! ?” Diệp Tử Miểu dụi dụi mắt, chỉ còn kém việc nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt nữa thôi. Trong bụng không ngừng nghĩ, sẽ không phải là Mạc Bằng Lan kia đó chớ ⊙o⊙ Chờ đến lúc kịp phản ứng thì cậu phát hiện mình đã đồng ý thêm bạn 囧…

Tiếp theo nên làm gì giờ? Mình nên chào hỏi đại thần hay là chào hay vẫn là chào hỏi đây?!?! Đây là tình huống thần mã đó! Đại thần không biết có phải thêm nhầm người không . . . Diệp Tử Miểu 囧囧 mà tưởng tượng. Còn đang xoắn xuýt, Mạc Bằng Lan Đại thần đã gửi tin nhắn qua trước.

Mạc Bằng Lan: “Xin chào, là bạn học Tam Thủy đúng không?”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “( ̄▽ ̄ “) đúng zậy . . . Anh . . . thiệt là Mạc Đại hả hả hả?”

Mạc Bằng Lan: “Ừ, không có ý quấy rầy.”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “Không sao, Đại thần ><” Thật ra Diệp Tử Miểu đang gào trong bụng, Đại thần anh quấy rầy tui càng nhiều tui sẽ càng vui đó a a!

Mạc Bằng Lan: “Chuyện là vầy, chúng tôi đang chuẩn bị kế hoạch kỷ niệm xã đoàn tròn năm năm, vốn dĩ đã chọn xong người phối diễn một vai khá quan trọng, nhưng vì người đó đúng lúc có việc cho nên không thể giao âm được. Đã từng nghe qua 《Dây Dưa》của cậu, thanh tuyến rất thích hợp với vai kia, xin hỏi có thể giúp đỡ không?”

Đại não Diệp Tử Miểu nháy mắt bị đơ, thần mã! Đại thần tới tìm mình phối kịch thiệt kìa! Đại thần không phải là thần ẩn sao? Đại thần gần đây hoạt động tới tắp luôn! Đại thần lễ độ bình đạm như vậy, mình mà không đáp ứng chẳng phải sẽ khiến nhân thần căm phẫn sao! Huống hồ . . . huống hồ còn có thể hợp tác cùng Đại thần yah . . .

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “Đương nhiên có thể! Dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ -.-”

Mạc Bằng Lan: “. . . Không cần hi sinh đến mức đó. Vậy Tam Thủy, cậu vào group này đi, 495****1*. Công việc cụ thể chúng tôi sẽ nói tỉ mỉ với cậu.”

Cho nên Đại thần anh đây ý muốn nói, giao phó xong chính sự liền rút lui sao? Diệp Tử Miểu lệ rơi đầy mặt. Đại thần, anh đoan chính như vậy làm tôi không thể không biết ngượng mà kéo anh lại tám nhảm a TAT

____ End Chap 1 ____

☆ 2. Vào Group

_oOo_

Thêm Diệp Tử Miểu vào nhóm là quản trị viên Mạc Bằng Lan, nhìn thấy cái tên này trái tim nhỏ bé của cậu không khỏi bình bịch nhảy loạn, di chuyển móng vuốt, “ctrl+alt+A”, cáp màn hình hoàn thành ~ Sau đó Diệp Tử Miểu cẩn thận save hình vào phần văn kiện riêng của Mạc đại thần.

Trong lúc đó, vì một câu “Hoan nghênh người mới” của Mạc Bằng Lan mà cả group sắp nổ văng luôn ╮(╯_╰)╭

CV – Nắng Sớm: “Woa không nhìn lầm đó chứ, Mạc đại nói chuyện -0-”

CV – Nắng Ban Mai: “Chậc chậc, Mạc đại thần gần đây thường xuyên hoạt động, xuất hiện chuyện lạ tất có trá. Giám định hoàn tất”

Tuyên truyền – Nước Chanh: “Xếp hàng LS*

Trang trí – Hồ Điệp: “Xếp hàng +1008611*

CV – Nắng Sớm: “o(╯□╰)o Thần mã yêu, Mạc đại nói chuyện yêu đương rồi mị?

Kế Hoạch – Lam Lam: “LS GJ*! Nhưng mờ mọi người không ai chú ý tới người mới quân sao!”

CV – Tam Thủy: “Chào mọi người, tôi là người mới Tam Thủy, hợp tác vui vẻ ~” ← Đây là bạn học Diệp Tử Miểu sau khi đổi tên xong.

Biên kịch – Loài Người Ngu Ngốc: “Xê ra LS LS nữa, Mạc đại thần là của tôi tôi tôi! !”

Biên kịch – Loài Người Ngu Ngốc: “A! Xin lỗi Tam Thủy, tôi đang xiên hai tên tiện nhân lầu trên cậu!”

Biên kịch – Loài Người Ngu Ngốc: “A, chẳng lẽ bạn học Tam Thủy chính là người mới quân trong truyền thuyết [mắt ngôi sao, tung hoa ~]

. . .

Bên trên chỉ có thể nói lên ba chuyện, một là biên kịch nhị* thuộc hàng tinh anh, hai là tốc độ tay của biên kịch không ai bằng, ba là người mới quân cậu có tình địch . . . Diệp Tử Miểu cầm con chuột im lặng hắc tuyến. Nhìn group chát QQ, đột nhiên cậu ý thức ra một điều . . . Còn chưa biết nội dung vở kịch. Đến kịch bản vẫn chưa coi đã nhận kịch là đang xảy ra chuyện gì, lật bàn. Mỹ sắc hỏng việc có biết không TAT

Diệp Tử Miểu yên lặng mở khung chát riêng của Lam Lam, bày ra bộ dáng cô vợ bé nhỏ: “Xin chào, tôi là Tam Thủy ~ Thật ra là . . . Ổ không biết đây là kịch thần mã 〒▽〒 Đại thần nói cô sẽ nói cụ thể cho tôi . . . hi vọng chỉ giáo [ôm quyền]

Đầu bên kia bạn học 囧囧 nhìn hàng chữ, khóe miệng cong thành một nụ cười quái a di tiêu chuẩn, Tam Thủy tiểu thụ đối với Đại thần chính là chân ái! Cong cong ngón út thông đồng tới tay thần mã tui mới không biết đâu ╭(╯^╰)╮ Tam Thủy tiểu thụ trước giờ đều điệu thấp, đánh giá trong giới cũng khá, nhu thuận khả ái, so với người nào đó mạnh hơn nhiều ~

Lam Lam: “Bắt được manh mối!”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “Ặc. . .”

Lam Lam: “Nếu Mạc đại thẩm đã giao cậu cho tôi, tôi nhất định sẽ TJ cậu thật tốt mị ha ha [chống nạnh cười lớn]

Diệp Tử Miểu nhận được kịch bản Lam Lam gửi tới liền đóng máy tính, ngồi trước một đóng các loại cửa sổ bắt đầu đọc. Nguyên tác kịch bản này là 《Sắc màu cầu vồng》, cũng giống mấy bộ phim trên TV, nhân vật đông đảo, trong đó có bảy vai khác nhau ứng với bảy sắc cầu vòng, bảy tính cách khác biệt. Nói khó không khó, bởi vì nhân vật nhiều nên phân vai xong lời kịch sẽ ít đi. Nhưng nói dễ cũng không dễ, bởi vì nhân vật nhiều, cho nên tìm âm thanh cũng nhiều lên, dù sao Kịch Truyền Thanh cũng là lấy âm người quen ╮(╯_╰)╭

Diệp Tử Miểu trong kịch đảm nhiệm góc màu lam, ứng với màu lam là âm mỹ nhân thanh lãnh, đúng âm sắc của cậu.《Dây Dưa》 chính là bộ kịch phát huy âm sắc của cậu cao nhất. Không thể không nói, Mạc đại thần có một đôi mắt thật sắc sảo.

Cảm giác hưng phấn khó mà nói thành lời, Diệp Tử Miểu vẫn chưa tỉnh nổi sau kinh hỉ bị cái bánh nhân đập vào mặt. Cậu nghĩ mình nên làm cái gì đó để xoa dịu bớt =_=

Phát weibo là một trong những phương pháp phát tiết tâm tình tốt nhất, kèm theo mấy chiếc tự “xuyệt xuyệt xuyệt xuyệt”, weibo mới nhất ra lò ~ “Được hợp tác với đại thần, thật vui ///// Nếu có thể cùng đại thần PIA kịch thì quá tốt /////” Diệp Tử Miểu không biết là, bộ kịch này không chỉ mang đến bấy nhiêu kinh hỉ đó cho cậu mà thôi. Phương pháp phát tiết tâm tình thứ hai hiển nhiên phải nhờ vào mẹ ruột Lả Lướt rồi =_=

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “Triệu hồi 2Y ><”

Lả Lướt Ven Hồ Đại Minh: “Thủy Thủy người ta mặc cậu gọi tới kêu đi khoa chân múa tay gì gì đó, không được chuyện là đi liền nga →_→ ”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “. . .” Giơ móng vuốt đổi ghi chú tên thành “Lả Lướt Tà Ác”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “2Y, tôi đổi tên của cô rồi –”

Lả Lướt Tà Ác: “-.- Gì?”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “Nói sự thật >< Tôi thật vui thật vui ><”

Lả Lướt Tà Ác: “>< Vui vẻ vì tỷ tỷ sát vách cuối cùng cũng sinh rồi mị ><”

Đoán Đoán Tôi Là Ai: “. . . Đại thần tìm tôi nhận kịch đó. . . ><”

Diệp Tử Miểu kể đại khái lại những chuyện đã xảy ra, chuyện không giải thích nổi loại này nếu không được có ai biết, nếu không có ai cùng cậu thảo luận, cùng cậu mặt đỏ tim đập, cậu sẽ cho rằng mình đang nằm mơ. Lả Lướt không phụ sự kỳ vọng của mọi người, quả nhiên kích động đến manh chữ “A a a a a” “! ! ! ! ! ! !” Đủ phiêu.

Hóa ra là sự thật, yên tâm rồi. Diệp Tử Miểu sờ hai gò má nóng bừng, an tâm đi đọc kịch bản. Về phần Lả Lướt, Lả Lướt đương nhiên mắng Thủy sama không phúc hậu rồi. Diệp Tử Miểu dĩ nhiên đếch thèm quan tâm, Thủy sama xì tin tức cho cô đầu tiên, sao có thể là người không phúc hậu, không đạo lý nha ╮(╯▽╰)╭

Mà một đầu khác trên mạng, ngón trỏ tay phải của thanh niên có tên Ngô Thược đặt trên nút gửi đi của điện thoại, gửi đi một tin nhắn, trên máy tính rõ ràng là cùng một kịch bản 《Sắc màu cầu vồng》với Diệp Tử Miểu.

Khác nhau ở chỗ, anh ta như là một người câu cá trầm tĩnh, tất cả đều nắm giữ trong tay, thời cơ chín muồi thì đợi cá cắn câu mà thôi.

============

***NOTE:

Diệp Tử Miểu tiếng Trung là 叶子淼: Trong chữ 淼 có 3 bộ “thủy” (), cho nên bạn Miểu mới bảo trong tên mình “có nhiều chữ thủy như vậy”

Điểu (鸟): Có nghĩa thô là một từ chửi người, bạn cứ hiểu nó dùng để chửi là được (///v///)

2###59: Là số phòng YY, một dạng phần mềm chát giống Skype, nhưng chỉ nói chuyện mà không có hình ảnh

495****1: Số QQ, phần mềm chát qua mạng, giống yahoo bên mình.

LS: Lầu trên, một cách chỉ cmt, tin nhắn phía trên mình

GJ: Good job aka làm tốt lắm

+1008611: Tổng đài mai mối của Trung Quốc

Nhị: một cái chơi chữ của dân cư mạng Trung Quốc, ý chỉ người ngốc/ngu ngốc

FT:

Áo hồng: Trong kênh YY sẽ có các loại màu hiển thị cho người nói để phân biệt vị trí quản trị, thường dân, khách mời, vây xem các loại… Khi nào tìm đủ về cấp bậc màu sắc trong kênh YY sẽ bổ sung thêm ~

Bên trên có đoạn Miểu Miểu gọi Lả Lướt là 2Y, có ai hiểu ý gì không? 2Y=YY đọ =v=